Âm thầm thả nỗi nhớ đi hoang
Để ánh tà dương ngả sắc vàng
Bến vắng đìu hiu không kẻ lại
Đò chiều quạnh quẽ chẳng người sang
Vi vu sáo trỗi cung trầm bổng
Réo rắt đàn buông khúc nhẹ nhàng
Phảng phất hương rừng thêm bịn rịn
Cầm lòng giữ lại chút riêng mang !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét