Ác lặn trời chiều đổ mái tây
Quỳnh Hương khép rủ nét mi gầy
Dương tà khắc khoải về nơi đó
Quế tỏ âm thầm lại chốn đây
Cứ tưởng niềm thương đà lắc chặt
Ai hay nỗi nhớ vẫn đong đầy
Hoàng hôn trễ nải dường như cũng....
Nhuốm cả con diều sáo tuột dây !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét