Chiều Tây Bắc nắng vàng ru hơi lạnh
Gió heo may lẩn quất dưới chân đồi
Có tiếng tác nai con vừa gọi mẹ
Đất trở mình nhịp sống vẫn sinh sôi
Khúc khích đâu đây nụ cười sơn nữ
Gọi ré đơm hoa, kêu bắp trổ cờ
Con suối nhỏ nô đùa bên cọn nước
Hạt gạo trắng ngần tựa cánh hoa mơ
Khói vẫn toả giữa lưng chiều bịn rịn
Để áng mây ngàn dan díu tầng không
Chõ mèn mèn nức hương cùng bếp lửa
Hẹn ước men say cất giọt mi hồng *
Sợi lanh chuốt đã vào khuông thổ cẩm
Gối chăn thêu e ấp thoảng hương rừng
Ta rảo bước êm đềm qua ngõ trúc
Thấy nụ bích đào chạnh nhớ người dưng !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét