Ta lại trở về lối cũ vườn xưa
Nhặt cánh phượng rơi như vừa... thuở ấy
Kiếm hồn nhiên thuở tròn trăng mười bẩy
Mặc dòng đời, kệ nước chẩy bèo trôi
Góc vườn nay gốc hạnh đã bật chồi
Đoá hồng hoa chạm bờ môi thật khẽ
Chú vành khuyên hót trên cành thỏ thẻ
Ngọn gió si tình vuốt nhẹ tóc mây
Thoảng chút hương rừng muốn giữ lại đây
Đá sỏi thân quen đong đầy kỷ niệm
Bởi nhớ ngày nao con thuyền cập bến
Chở mối tình nồng len lén về xuôi
Trở lại vườn hồng dạo bước đường vui
Bỏ lại sau lưng ngọt bùi, cay đắng
Mở rộng vòng tay, con tim thầm lặng
Giữ yêu thương để nhặt nắng trao chàng !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét