Nơi này buổi ấy tiễn người đi
Bến đợi bâng khuâng cũng bởi vì...
Nắng nhạt dương tà vương mái tóc
Lam chiều khói toả táp bờ mi
Làm cho nỗi nhớ hoài vây bủa
Để cả niềm thương mãi siết ghì
Cãi đã ươm vàng, đâu bóng nhạn ?
Trông từng khắc điểm bước thiên di !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét