Ác lặn về tây khảy nhịp đàn
Êm đềm búp ngọc trổ hoa lan
Cung thăng mới trỗi làn mây phủ
Nốt lặng vừa buông ngọn gió tràn
Chắc hẳn khuông son tình đã dệt
Nên là phím bạc nghĩa còn đan
Nồng say tiếng trúc chiều yên ả
Réo rắt trong veo tựa suối ngàn !
Đàn tranh kẻ trỗi một cung sầu
Tím cả trăng chiều lẻ bóng câu
Trúc Liễu đòng đưa hờn mặt nguyệt
Quỳnh Mai uẩn ức giận tinh cầu
Nên là thuỷ cốc bầm sinh vận
Bởi thế linh hồ chát ngọc châu
Muốn cảnh đào viên cùng thế ngoại
Mà tâm dáng cũ chửa phai mầu !
Sấm động nghe trời sắp đổ
mưa
Giò Lan thấp thỏm ngỡ
như vừa…
Kiềm dung bế nhụy dìu
sương sớm
Xoải cánh vươn đài nhận
gió trưa
Chớm hạ nồng oi nào đã
đủ
Tàn xuân giá lạnh bỗng
dư thừa
Vài tia nắng nhạt luồn
song cửa
Cái Nhạn lưng chiều có
nhặt thưa ?
Ai vừa tấu dạ cổ hoài lang ? Gác nhỏ canh thâu tịch bóng chàng Trước ngõ còn nguyên mành liễu rủ Nơi lòng vẫn chặt nỗi riêng mang Người đi ...