Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2021

DA DIẾT



Phố nhỏ nay về chỉ mỗi ta
Bâng khuâng thả gót ngỡ như là…
Thềm xưa cỏ biếc giờ thay đổi
Lối cũ rêu vàng gợn chút pha
Thổn thức sương sà bông liễu rủ
Xôn xao nắng giỡn buổi chiều tà
Vài cơn gió quyện làn hương thoảng
Chạm phiến môi mềm cứ diết da !


RÉT NGOT



Tây Bắc độ này trời rét ngọt, mây trắng vắt ngang cổ núi như những cô sơn nữ điệu đà choàng chiếc khăn gió ấm…
Vùng cao sương bay như mưa bụi, giăng kín mịt mù cả lòng thung, tầm nhìn xa chừng vài ba mét. Khung trời xám nghoét màu chì, những ngọn gió kèm màn sương phiêu du khắp các sườn đồi như những chiếc răng lược chải chuốt, đan cài lên mái tóc huyền thướt tha.Cái lạnh như càng ngấm sâu vào da thịt,ngọt lịm tái tê. Lạnh nhất vào độ tan sương (tầm 9 – 10 giờ sáng) ngồi trong nhà mà cái lạnh vẫn thấu tận xương, buốt như dao cắt vào từng thớ thịt, nhất là những vùng núi đá .Nhiều hôm mù trời sương dày hơn cả những manh áo choàng thổ cẩm.Các đầu ngón chân,tay sưng tím buốt nhức mà tiếng bản địa gọi là bị cước.

Đêm càng về sáng càng lạnh, những ngôi nhà lúp xúp sương giá lùa vào tận chăn xoay sở thế nào cũng không tìm thấy hơi ấm. Không gian trầm lắng, núi rừng như rộng lớn hơn trong bao la thăm thẳm. Ngọn đèn dây tóc lập lòe trước những cơn gió lạnh, run rẩy theo vòng quay cọn nước *. Văng vẳng trong đêm là tiếng máy phát điện chạy bằng sức nước ù ù , xòe xòe có lúc lịm đi trong bóng đêm u tịch .
Đêm mùa đông trên vùng núi cao dài,và lạnh lắm. Cái lạnh được tuôn ra từ rừng già, từ núi đá như trăm ngàn mũi kim châm chích vào da thịt rút ra từng làn hơi ấm nhỏ để bảo vệ sự sinh tồn. Mùa đông vùng cao hằn lên sự thiếu thốn rõ rệt, bấc lùa tứ phía, hơi ấm của người nghèo cũng it ỏi như gia cảnh bần hàn của họ vậy.

Trời rạng dần, khắp không gian xa rộng chỉ một màu trắng đục mờ sương. Bản làng nằm chênh vênh,nép sát vào lưng chừng vách núi, mây trắng bồng bềnh……
Những mái nhà lợp bằng gỗ bóc lô xô phả mình ra hơi nước. Bản làng yên ắng, thời gian trôi thật chậm, đồng bào vùng cao nhận biết thời gian qua tiếng gà gáy điểm canh. Tất thảy, hoang sơ, bình yên và sâu lắng.
Trên vùng núi cao hầu như nhà ai cũng có bếp sưởi đặt giữa nhà. Bếp sưởi được gầy thêm mấy thanh củi, ánh sáng bừng lên, hơi ấm tỏa rộng hơn, ánh lửa được thổi lên bập bùng cái lạnh yếu đi vài phần. Những người phụ nữ bắc lên bếp chõ mèn mén, nồi canh măng chua được vần cạnh bếp,bưởng than được cời ra cho sát gần nậm rượu…..
Ngày mới bắt đầu từ gian bếp nhỏ, sương bay trắng đục, kết thúc một ngày cũng là bên bếp lửa vẫn là màn sương trắng đục...
Cả một miền sơn cước .....toàn sương !


Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2021

TIỄN NGƯỜI ĐI


Tiễn một người đi chẳng trở về
Canh gà trống giục nẻo sơn khê
Đầu non lá úa càng thê thảm
Cuối bãi cành khô thật não nề
Bỏ mấy vần thơ nằm xứ lạ
Đem vài nốt nhạc gửi sông quê
Bình minh gõ cửa cài hoa nắng
Sưởi ấm lòng ta, biệt chữ thề !


Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2021

BÂNG KHUÂNG


Xoải cánh chân trời bặt tiếng chim
Xa xăm mắt biếc dõi theo tìm
Non còn ghẹo gió, mây phiêu lãng
Biển đã yên rồi, sóng cũng im
Tiếng trúc xôn xao kiềm mộng nổi
Lời tơ yểu điệu níu mơ chìm
So dây lựa phím ru hoài niệm
Giọt nhớ vô hình quyện lấy tim !


Thứ Ba, 14 tháng 12, 2021

 Con sông tuổi thơ tôi

Những ngày thơ tới trường
Nghe đôi bờ sóng hát
Câu hát ru à ơi...

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2021

NÀY NHÃ NGỌC !


Ghi lòng giữ hẹn ở trên non
Chớ để cao xanh đợi mỏi mòn
Kẻo lá vàng khô mờ sắc phấn
Mà cành úa rụng nhạt màu son
Tình gieo bến cũ giờ nguyên vẹn
Nghĩa gửi thuyền xưa liệu có còn ?
Hãy trải ân nồng nơi biển cả
Nghe làn nắng gọi trở về non !


CÂU CHUYỆN NGOÀI HIÊN

Ngoài hiên đã nở nụ Mai vàng Chắc hẳn xuân nồng sắp bước sang Gió lạnh vài cơn lùa hối hả Triều dương mấy sợi nhả mơ màng Dềnh dang trước ng...