Dù rằng tuyết lạnh phủ ngày đông
Vẫn giữ trong tim ngọn lửa hồng
Để mướt dâu tằm nơi cuối bãi
Cho vàng cúc cải phía đầu sông
Tình còn đậm giống khi trà đạo
Nghĩa cũng trong như lúc rượu nồng
Bởi kẻ đi rồi chưa trở lại
Nên người ở cứ mỏi mòn trông !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét