Trong ta nỗi nhớ cứ dâng tràn
Bóng ngả trời chiều vệt nắng loang
Ánh mắt nhìn nhau đan chỉ đỏ
Làn
môi gửi tặng dệt tơ vàng
Giờ
đây gió nhẹ còn vương vấn
Thủa
đó mây hồng đã nặng mang
Bối
rối làm chi con tạo hỡi
Dòng
đời vạn nẻo chẳng đò sang !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét