Đến độ “mùa xuân đã cạn ngày”
Không còn giá lạnh gió heo may
Bằng Lăng khấp khởi vì phương đó…
Phượng vĩ xôn xao bởi chốn này….
Nắng lửa bừng lên niềm khát vọng
Mưa rào gột rửa nỗi chua cay
Thiều quang chín mõm mòm biên ải
Đến độ “mùa xuân đã cạn ngày” !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét