Tình nồng vạn kiếp chửa phôi pha
Bởi thế trăm năm vẫn mặn mà
Giữa bể trầm luân đà kết chặt
Trong vòm khổ hạnh chẳng lìa xa
Niềm thương sớm gửi càng tha thiết
Nỗi nhớ chiều ôm cũng đậm đà
Chuốt sợi tơ lòng lên phím trúc
Khua đàn tấu một bản hoà ca !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét